Một bộ phim
hài đậm chất sinh viên, nhưng không kém phần cảm động, ý nghĩa, và cả ước muốn
được cải cách nền giáo dục.
Câu chuyện xoay quanh ba sinh
viên Học viện Kỹ thuật hàng đầu của Ấn Độ – Rancho, Farhan Qureshi và Raju
Rastogi – và cuộc hành trình của họ.
Ngay từ đoạn đầu phim, Farhan đã
kể lại việc mình được sinh ra và rồi “cuộc đời tôi đã được đóng dấu”, “không ai
hỏi tôi muốn làm gì”. Đây cũng là chủ đề xuyên suốt cả bộ phim. Cũng có thể nói
đây là một nguyên tắc sống của họ, rằng mỗi cá nhân sinh ra đều đã được sắp đặt
sẵn phải làm gì. Con gái thì trở thành bác sĩ, con trai thì thành kỹ sư. Ngay từ
nhỏ họ được dạy, cuộc sống là một cuộc đua. Tất nhiên, điều đó không sai nhưng
không phải là tất cả. Và chính Rancho đã chỉ ra điều ấy, rằng sống hạnh phúc
theo những gì mình thật sự mong muốn mới là điều nên làm.
“Nếu bạn theo đuổi sự ưu tú, thành công cũng sẽ đến với bạn.” Rancho đã sống chính như vậy. Thực tế, anh chỉ là con một người làm thuê, không có đủ điều kiện để được đến trường, nhưng chính lòng mong muốn khát khao đã giúp Rancho đến với giảng đường Đại học và tiếp tục niềm đam mê Cơ khí của mình. Chính Rancho đã giúp cho Farhan nhận ra rằng điều anh cần làm là trở thành một nghệ sỹ nhiếp ảnh chứ không phải là vì không muốn làm trái ý bố mà phải đi theo con đường mà anh không muốn. Đoạn Farhan thuyết phục bố mình để có thể thực hiện mơ ước của mình cũng là một đoạn rất hay, đầy tình cảm. Farhan nghe lời bố một phần do định kiến trong xã hội – con cái phải nghe lời cha mẹ mọi chuyện, cả ở công việc lẫn việc kết hôn – nhưng cũng do chính anh cũng rất yêu bố mình, không muốn bố phải buồn phiền vì mình.
Raju thì lại là một con người mềm
yếu, tình cảm. Anh chịu áp lực lớn về tài chính từ phía gia đình mình. Cũng có
thể vì lý do ấy mà anh tin vào Chúa hơn là tin vào bản thân mình. Chính sự sợ
hãi đã khiến Raju không thể có kết quả học tập cao. Trong ba người thì Raju dường
như là người tình cảm nhất. Anh khóc khi thấy Rancho chăm sóc bố mình, khóc khi
bạn bè chăm sóc mình, khóc khi được nhận công việc đầu tiên.
Còn Rancho, câu chuyện của anh có
lẽ là khó nhận diện nhất. Rancho đã tạo ảnh hưởng tới hai người bạn của mình,
giúp họ vượt qua những khó khăn của bản thân mà tiến tới được thành công. Cùng
với đó là mong muốn được thay đổi nền giáo dục, thay vì giáo dục con người trở
thành cái máy, anh muốn mọi người đi học vì niềm yêu thích và khát khao thực sự.
Rancho đối đầu với các giáo sư cũng vì lý tưởng ấy. Dĩ nhiên, đó là mong muốn tốt
nhưng không dễ để có thể thay đổi trong ngày một ngày hai. Anh chỉ ra cho hai
người bạn vấn đề của họ nhưng chính anh lại không thể đối diện với vấn đề của
mình. Anh yêu Pia, nhưng anh biết anh không thể đến với cô ấy, vì thực ra anh
chỉ là người thay thế cho Rancho thật sự. Anh yêu quí hai người bạn của mình
nhưng cũng biết sẽ có ngày phải xa họ. Nhưng chính anh lại không thể làm được
gì…
Phim có khá nhiều chiêm nghiệm
thú vị. Như là khi xem kết quả học tập, Raju và Farhan thì đứng cuối còn Rancho
lại đứng đầu – “chúng ta buồn khi bạn của ta trượt nhưng còn buồn hơn khi họ đứng
ở vị trí cao hơn ta”. Hay như đoạn mấy anh chàng say rượu, có câu “Thật dễ dàng
để đưa ra những lời khuyên nhưng thực hiện nó mới là điều khó”.
Phim được xây dựng khá hài hước,
và rất đậm chất sinh viên nên những ý nghĩa nó mang lại không hề khô cứng, nhàm
chán. Thời lượng phim kéo dài nhưng kịch bản được xây dựng không hề thừa một
chi tiết nào cả. Từng tình tiết được liên kết chặt chẽ, có nguyên nhân, kết quả
rõ ràng.
Tuy vậy, xem xong mình lại có
chút gì đó buồn. “Nếu bạn theo đuổi sự ưu tú, thành công sẽ đến với bạn”. Theo
đuổi điều mình đam mê? Mình, và bao nhiêu người khác nữa liệu đã làm được điều
đó?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất mong các bạn để lại comment giao lưu cùng mình :d